Còn
đang mải mê trong giấc mơ mộng mị của ngày thứ bẩy, tiếng chuông báo thức “đáng
ghét” cứ kêu inh ỏi làm bạn phải dậy tắt…chỉ còn vài ngày nữa là hế tháng ba rồi
sao.
Mùa xuân ở Hà Nội cứ như một cô thiếu nữ đỏng
đảnh đến mức khó chịu. Nước mắt của người con gái mới yêu cứ khắc khoải không dứt
như những cơn mưa dầm tràn từ ngày này qua ngày khác đến não lòng. Thế rồi, như
một định lý tất yếu, sau cơn mưa trời lại sáng, bù đắp cho những trận mưa bất
chợt và ướt át là mấy ngày Hà Nội yên ả với nắng nhạt và gió heo may, đủ chạm
vào lòng người những xúc cảm xuyến sang.
Hết tháng…? Một cảm giác hối tiếc chạy dọc
từ đầu xuống khiến lòng tôi như trĩu lại “cũng được ba tháng tính từ tết rồi đấy
nhỉ?” ấy mà tôi chẳng thấy mình học được tí gì có giá trị một chút cả. Mỗi ngày
cứ trôi qua trong khối suy nghĩ nhạt nhòa và vô vị của đứa trẻ mới lớn: thái độ
làm việc thiếu tập trung, những cảm xúc hời hợt, lo lắng những chuyện đâu đâu để
rồi chẳng giúp ích được gì cả. Buồn vì chính mình!
Ai đó hỏi “Đâu là khoảng thời gian quý giá
nhất với bạn?”. Tôi nhìn về quá khứ, chìm đắm trong xúc cảm của hạnh phúc đã
qua, nhưng không phải. Thế rồi, những dự định trong tương lai bất chợt ùa đến với
những kế hoạch hướng đến một cuộc sống tốt đẹp và đầy đủ, và một lần nữa tôi phải
thất vọng. Trở về hiện tại, tôi sung sướng tìm thấy “khoảng thời gian quý giá
nhất đối với mình là ngay lúc này đây, trong chính phút giây hiện tại này”,
nhưng cũng đủ đau xót để nhận ra rằng, nếu không biết trân trọng và tận dụng chắc
chắn tôi sẽ đánh mất nó, thời gian sống của tôi sẽ trôi đi một cách vô nghĩa.
Ánh bình minh rớt mình trên từng nhành cây
ngọn cỏ, xa xa tlà tiếng còi xe cộ ngoài phố, dòng người hối hả ngược xuôi
trong guồng quay của công việc, của “cơm áo gạo tiền”.
Thế nhưng là Con người, dù bạn có mang
trong mình bộ máy hoàn hảo nhất thì cũng có lúc cần phải nghỉ ngơi, có thời
gian để tu sửa, thêm dầu cho động cơ trước khi tiếp tục một hành trình. Cuộc đời
vốn là một bản nhạc kì diệu,mang trong mình những thanh điệu cao và cả nốt trầm.
Trong chuỗi thời gian chật khít với công việc
của mình, hãy cố gắng dành riêng cho mình một khoảng lặng nhỏ nhoi, để thư giãn
cho thoải mái đầu óc, làm những công việc mình thích, nói chuyện với ai đó bạn
yêu mến, lang thang trên con đường vắng…
Cuộc sống vẫn vậy, từng ngày trôi qua theo quy luật
tất yếu của vũ trụ, chỉ riêng có một thứ có thể thay đổi, đó là thái độ và suy
nghĩ của con người – sản phẩm hoàn hảo của Thượng đế!
Have a good weekend! <3