Thursday, April 3, 2014

Tôi sinh ra không phải để làm một người tầm thường

Người xưa nói: “Trông mặt mà bắt hành dong”, nhưng có lẽ đến nay câu nói đó không hoàn toàn chính xác nữa rồi. Bản chất con người là tổng hòa những tính cách phức tạp mà bạn không thể nào phán đoán, nhận xét chỉ thông qua vẻ bể ngoài của họ được…

Người Việt có tính tò mò và thích đưa ra phán xét của mình đối với người khác. Điều này không hề xấu, nhưng nếu quá đà quả thực chẳng tốt chút nào. Thử tưởng tượng xem, trong một giờ học, cứ có bạn nào đứng lên phát biểu bài là y như rẳng những kẻ ngồi dưới sẽ “ném” cho họ lời phán xét không một chút tiếc thương, bất kể là tốt hay xấu. Từ đó mới suy ra cái tính nói xấu sau lưng, thích trọc gậy bánh xe của người Việt.

Ở đây tôi không có ý “vơ đũa cả nắm” bởi lẽ đó là những điều chưa tốt mà tôi quan sát được ngay trong cuộc sống hàng ngày của mình.

Ngày nay, không ít cô gái thể hiện phong cách đầy mạnh mẽ, cá tính của mình thông qua cách ăn mặc. Những bộ đồ rộng thùng thình, thậm chí chẳng khác nào con trai…khiến nhiều người lầm tưởng rằng tính cách họ cũng như vậy. Người luôn tỏ ra mạnh mẽ nhất đôi khi lại là người mang trong mình trái tim yếu đuối nhất, bởi thế cô ấy phải dùng sự cứng cỏi bề ngoài để che lấp những khoảng trống bên trong tâm hồn mình. Không chỉ quan sát mà phải thật sự thấu hiểu bạn mới có cơ hội khám phá điểm khuất lấp ẩn sâu bên trong một con người, bạn bè hoặc người mà bạn yêu quý.



Cái tôi – đó là sự tự khẳng định những giá trị tốt đẹp của mình đối với toàn xã hội. Ai cũng có trong mình một cái tôi riêng có, không trộn lẫn với bất cứ ai, nhưng quan trọng nó được thể hiện ra ngoài bằng cách nào, hành động ra sao mà thôi. Nếu như người Tây, cái tôi của họ được thể hiện một cách khá rõ ràng, trực tiếp thì người Việt lại khác, nó được giấu kín, ẩn sâu bên trong tầng ý nghĩa của câu nói, thầm chí người ta chỉ dám giữ khư khư cho đến chết. Tại sao vậy? Vì mình kém cỏi ư? Hay sợ nói ra sẽ bị người khác “cười vào mặt”. Tôi không nghĩ như vậy, nguyên nhân một phần nằm trong chính đặc trưng văn hóa dân tộc.

Soi chếu lại lịch sử, có lẽ bạn sẽ hiểu tại sao ta chỉ thích nói sau lưng người khác, ít khi dám thẳng thừng phát biểu quan điểm, trực tiếp nêu lên ý tưởng của riêng mình; bởi lẽ “nếu có chết thì chết chung, tội gì chết một mình”. Văn hóa làng xã, văn hóa cộng đồng đã ăn sâu vào nếp nghĩ, nếp sống của ta bao lâu nay, mỗi người kìm nén cá tính của mình lại trong hai chữ “cộng đồng” mà quên đi rằng “cá nhân mới là trung tâm thể để phát triển” dân tộc.

Trong guồng quay của cơ chế thị trường cũng như quá trình hội nhập quốc tế, việc che giấu quan điểm sẽ khiến ta tự đánh mất những cơ hội mới của chính mình. Bởi lẽ bộ quần áo bạn mặc trên người không nói lên bạn là một kẻ giàu sang hay nghèo đói, mà chính cách bạn suy nghĩ, dũng cảm bày tỏ quan điểm của mình sẽ là bằng chứng rõ ràng nhất để khẳng định cái tôi độc lập, độc đáo của bạn đối với người khác, và với cả chính mình.

“Tôi sinh ra không phải để làm một kẻ tầm thường”, đây là câu nói mà tôi vô cùng tâm đắc của diễn giả Trần Đăng Khoa. Nó hòa toàn không phải thể hiện một cái tôi tự cao tự đại, bốc đồng mà được xuất phát từ thái độ thấu hiểu chính mình. Không khó để hiểu tại sao những thanh niên tuổi hai mươi lòng hừng hực ngọn lửa đam mê, sức sống nhưng lại rất dễ rơi vào trạng thái tuyệt vọng, chán chường. Nguyên nhân đến từ  cái tôi của họ chưa đủ độ chín chắn cũng như kiên trì để theo đuổi con đường thành công mà họ đã lựa chọn. VIệc dám khẳng định cái tôi – bản ngã riêng có của mình là cách bạn dám trách nhiệm hoàn toàn với cuộc đời, tương lai mà bạn đã lựa chọn.

“Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất. In dấu lại trong trái tim người khác” .

Tuesday, April 1, 2014

Thói sĩ diện hão

Cô gái: Bác ơi bán cho cháu hai bát cháo thịt nhé.

Bác: Ừ, hai cháu đợi bác một chút, bác xong ngay đây. J

Câu chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì đặc biệt, nếu sau  một hồi ngồi tâm sự, chàng và nàng tranh nhau trả tiền khi hai bát cháo vẫn còn đầy.

Bà chủ tỏ vẻ ngạc nhiên: Sao hai cháu không ăn mà bát vẫn còn nguyên vậy?
Chàng trai trả lời cụt lụt, với lòng sĩ diện dâng trào như kẻ chụp được phút giây thể hiện mình: vì người yêu không ăn nên không muốn ăn.

Nhiều người dám nhìn thẳng vào sự thật cho rằng thói sĩ diện là MÓN ĂN BÌNH DÂN của người Việt mà bạn có thể gặp bât cứ nơi nào, ở đâu và bất cứ ai. Người ta sĩ diện trong lúc đi ăn với bạn gái, lúc có tiền môt chút, hay khi mới được thăng chức… Sĩ diện mang đến cho họ cảm giác của lòng kiêu hãnh như được đứng cao hơn người khác một bậc, nhưng thực ra theo tôi ấy là sự ẢO TƯỞNG SỨC MẠNH ĂN HẠI.


Thử tưởng tượng xem, nhiều bạn gái đi ăn với người yêu, rõ ràng kêu đói mà cứ ngồi gắp thức ăn như mèo, nhỏ nhẹ đến “cọng giá phải cắn làm tư” khiến chàng không khỏi lo lắng “hay thức ăn không ngon?”. Chẳng mấy chốc, bạn lại bắt gặp nàng ở nhà, ngồi một mình sụp soạt bát mỳ tôm vì lòng dạ đói cồn cào.  


Trái ngược với người Tây, người Việt đi nhà hàng rất hiếm khi ăn hết thức ăn, thường chỉ nhìn ngắm nó như kiểu “ngán lắm rồi”. Ấy thế, có lúc lại vồ vập từng miếng một khi vào quán Buffe, để rồi trong câu chuyện không vui tại một nhà hàng Thái Lan họ phải để hẳn chữ Việt  to đùng “ Không tiếp khách Việt Nam”. Đồ ăn không có tội! Phải chăng, ta không biết trân trọng sức lao động, của người khác và của chính mình.

“Một miếng giữa làng bằng một sàng xó bếp”. Thói sĩ diện giống như một thứ axit vô hình ăn mòn suy nghĩ,  khiến ta phải trói mình trong cái lồng của sự giả tạo, không dám thể hiện cũng như sống thật với chính mình.

Thế nên cũng dễ hiểu tại sao giờ lại có lắm cặp vợ chống chia tay sau khi kết hôn đến như vậy. Đơn giản, khi yêu là giai đoạn nồng cháy nhất, ngọt ngào nhất, cũng là những phút giây tốt đẹp nhất. Nhưng “Vàng chưa thử lửa thì khó mà biết đấy là vàng thật hay giả”. Chỉ đến khi sống cùng nhau, phải sát mặt nhau hàng ngày, chàng mới tá hóa “Ơ,  khi yêu nhau, người yêu  trắng và xinh thế, mà sao giờ  nhìn nàng để mặt mộc lại chẳng được như vậy”. Nàng cũng hết sức bàng hoàng về thái độ anh chồng  khi không còn được ân cần chu đáo và nâng niu như xưa nữa.

Buồn ơi là sầu!

Chẳng phải trỉ trích, chê bai hay lên án một ai, đơn giản tôi chỉ góp một hòn gạch để bạn hiểu và dám nhìn thẳng vào sự thật mà thôi.


Hãy là chính mình, đừng để người khác biến bạn thành một con rối bởi lẽ nếu người yêu bạn chỉ khen bạn lúc trang điểm, lúc xinh xắn nhưng lại phàn nàn khi cô ý để mặt mộc thì bạn biết mình phải làm gì rồi đó. Chia tay sớm  là vừa, đừng để lâu kẻo muộn!

Friday, March 28, 2014

Những ngày cuối tháng ba…

Còn đang mải mê trong giấc mơ mộng mị của ngày thứ bẩy, tiếng chuông báo thức “đáng ghét” cứ kêu inh ỏi làm bạn phải dậy tắt…chỉ còn vài ngày nữa là hế tháng ba rồi sao.

Mùa xuân ở Hà Nội cứ như một cô thiếu nữ đỏng đảnh đến mức khó chịu. Nước mắt của người con gái mới yêu cứ khắc khoải không dứt như những cơn mưa dầm tràn từ ngày này qua ngày khác đến não lòng. Thế rồi, như một định lý tất yếu, sau cơn mưa trời lại sáng, bù đắp cho những trận mưa bất chợt và ướt át là mấy ngày Hà Nội yên ả với nắng nhạt và gió heo may, đủ chạm vào lòng người những xúc cảm xuyến sang.



Hết tháng…? Một cảm giác hối tiếc chạy dọc từ đầu xuống khiến lòng tôi như trĩu lại “cũng được ba tháng tính từ tết rồi đấy nhỉ?” ấy mà tôi chẳng thấy mình học được tí gì có giá trị một chút cả. Mỗi ngày cứ trôi qua trong khối suy nghĩ nhạt nhòa và vô vị của đứa trẻ mới lớn: thái độ làm việc thiếu tập trung, những cảm xúc hời hợt, lo lắng những chuyện đâu đâu để rồi chẳng giúp ích được gì cả. Buồn vì chính mình!

Ai đó hỏi “Đâu là khoảng thời gian quý giá nhất với bạn?”. Tôi nhìn về quá khứ, chìm đắm trong xúc cảm của hạnh phúc đã qua, nhưng không phải. Thế rồi, những dự định trong tương lai bất chợt ùa đến với những kế hoạch hướng đến một cuộc sống tốt đẹp và đầy đủ, và một lần nữa tôi phải thất vọng. Trở về hiện tại, tôi sung sướng tìm thấy “khoảng thời gian quý giá nhất đối với mình là ngay lúc này đây, trong chính phút giây hiện tại này”, nhưng cũng đủ đau xót để nhận ra rằng, nếu không biết trân trọng và tận dụng chắc chắn tôi sẽ đánh mất nó, thời gian sống của tôi sẽ trôi đi một cách vô nghĩa.

Ánh bình minh rớt mình trên từng nhành cây ngọn cỏ, xa xa tlà tiếng còi xe cộ ngoài phố, dòng người hối hả ngược xuôi trong guồng quay của công việc, của “cơm áo gạo tiền”.

Thế nhưng là Con người, dù bạn có mang trong mình bộ máy hoàn hảo nhất thì cũng có lúc cần phải nghỉ ngơi, có thời gian để tu sửa, thêm dầu cho động cơ trước khi tiếp tục một hành trình. Cuộc đời vốn là một bản nhạc kì diệu,mang trong mình những thanh điệu cao và cả nốt trầm.

Trong chuỗi thời gian chật khít với công việc của mình, hãy cố gắng dành riêng cho mình một khoảng lặng nhỏ nhoi, để thư giãn cho thoải mái đầu óc, làm những công việc mình thích, nói chuyện với ai đó bạn yêu mến, lang thang trên con đường vắng…

Cuộc  sống vẫn vậy, từng ngày trôi qua theo quy luật tất yếu của vũ trụ, chỉ riêng có một thứ có thể thay đổi, đó là thái độ và suy nghĩ của con người – sản phẩm hoàn hảo của Thượng đế!
Have a good weekend!  <3 

Thursday, March 27, 2014

GIA ĐÌNH KHÔNG PHẢI LÀ TẤT CẢ?

Đã bao giờ bạn nhìn xuống đôi chân của mình rồi tự hỏi “thế qué nào mình lại phải mang dép, đeo đẳng cho nó đến hết cuộc đời” chưa? :P (“thằng viết bài này bị điên à, hỏi câu ngu thế, bởi có hàng ngàn lý do để trả lời câu hỏi ngốc xít này, chẳng như đi dép sẽ tránh được một hòn đá hay mẩu kim tiên nào đấy, hay nhu  cầu làm đẹp của con người…).

Hầu hết mọi người đều cho rằng gia đình là tất cả, là giá trí vĩnh viễn tồn tại bên trong mỗi người, cũng giống như đôi dép kia, gia đình sẽ đeo bám cho đến khi bạn “trở về với cát bụi”. Không phủ nhận những giá trị thiêng liêng và cao quý của gia đình trong mối quan hệ với một đứa trẻ từ lúc sinh ra cho tới khi khôn lớn trưởng thành.


Thế nhưng, ở một góc độ khác, đặt vào nếp suy nghĩ và văn hóa của người Việt lâu nay, đôi khi gia đình lại là MỘT GÁNH NẶNG, là rào cản trong việc  xây dựng một cá nhân độc lập. Những câu nói vô thưởng vô phạt như “trách nhiệm thuộc về tập thể, ý thức của mỗi cá nhân” nghe thì có vẻ to tát, nhưng thực ra chả có ý nghĩa gì cả. Nó xuất phát từ một nếp suy nghĩ vô kỉ luật, vô trách nhiệm và văn hóa BẦY ĐÀN của ta lâu nay.

Gia đình không phải là tất cả??? Tại sao vậy? Thử hỏi những em bé đang học cấp 1 xem, một ngày nó phải học nhiêu tiếng, phải thi học sinh giỏi bao nhiêu lần trong năm, phải đi học thêm bao nhiêu môn,…và cuối cùng dành bao nhiêu thời gian để vui chơi, thỏa sức sáng tạo??? Không phủ nhận, người Việt hiếu học, nhưng nhiều khi nó cũng phát từ sự SĨ DIỆN HÃO thì đúng hơn. Bởi lẽ “con của cán bộ mà học dốt thì còn gì nhục bằng!”.

Gia  đình có phải là ÁP LỰC đối với bạn? Bạn đang theo học trường đại học cho bố mẹ chọn hay nó xuất phát từ ước mơ, niềm đam mê? Hãy thú thật với chính mình. Sau khi giải thoát cuộc đời học trò sau chuỗi ngày tháng ôn thi “quằn quại trên đống bài vở” bằng tấm vé vào đại học, có lẽ bố mẹ còn vui mừng hơn tôi nhiều. Đương nhiên là ngoài việc hạnh phúc cho con, hơn cả đó còn là niềm tự hào vô giá khi được KHOE với mọi người.

Wednesday, March 26, 2014

TÌNH YÊU BẮT ĐẦU TỪ CÁI DẠ DÀY

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!”

Có khi nào bạn say đắm một chàng trai vì những vần thơ, tiếng đàn lãng mạn của người đó? Hay là thổn thức bao đêm chỉ bởi ấy là một anh chàng ga lăng và hào phòng?


Tình yêu là một KẺ LỪA DỐI TRƠ TRÁO từ đầu cho đến cuối câu chuyện. Đây không phải là một lời nói đùa! Cứ thử ngẫm mà xem, mào đầu nó đến với người ta bằng những ngôn từ có cánh cùng với sự kết hợp cử chỉ phi ngôn từ hết sức biểu cảm. Cho dù bạn có xấu bằng trời, thậm chí vẻ đẹp của bạn có thể “ngang tài ngang sức “ với Thị Nở đi chăng nữa, thì “nhìn Thị thế mà có duyên” bởi “trong mắt anh, em là cả thế giới” cơ mà. Có thể nói, giai đoạn đầu của tình yêu là đỉnh điểm của cao trào hạnh phúc với cả chàng trai và cô gái.



Tình yêu giống như miếng mồi nhử chuột, từng ít, từng ít một, kiểu gì bạn cũng bị mắc bẫy. Cái nháy mắt tình tứ của cô gái, hay bàn tay siết chặt của chàng trai là liều thuốc độc vô hình, khiến họ mê mẩn trong men say tình ái, trong khi chưa thật sự hiểu suy nghĩ và tâm hồn của nhau.

Còn nữa, tình yêu bắt đầu từ cái dạ dày ư? Nghe thật buồn cười! Nó phải bắt đầu từ trái tim hay một thứ gì đó thiêng liêng, cao quý hơn cơ chứ!

 Bạn có bao giờ nghĩ điểm cuối của tình yêu là một QUÁN ĂN không? Trong một buổi hẹn hò lãng mạn, hai người ngồi âu yếm, tâm sự một thôi một hồi rất tốn calo, kiểu gì cũng đói, lượn lờ vài vòng đâu đó rồi kết cục lại dừng chân tại một quán chè cháo nào đấy. Thực ra đây là một suy nghĩ hết sức thực tế, bởi chẳng đứa con trai nào muốn lôi một cô nàng xinh đẹp, eo thon, chân dài nhưng khổ nỗi không biết nấu ăn về trình mẹ cả. Tình yêu cũng là sản phẩm của con người, nó bắt nguồn từ quy luật: khi đời sống vật chất chưa được đảm bảo, “cơm chưa lành, canh chưa ngọt” thì cái giá trị xinh đẹp của con người chẳng chóng thì cũng tàn úa.

Nghịch lý ông nội

 Ngày bé , chắc hẳn ít nhất một lần bạn đã từng đọc Doremon và biết đến câu chuyện du hành thời gian.

 Bạn có muốn một ngày nào đó mình sẽ ngược dòng thời gian quay trở về quá khứ để gặp lại những người mà bạn đã từng có nhiều kỉ niệm mà giờ đã không thể gặp được họ nữa không? Hay nói chuyện với những vĩ nhân và chứng kiến những sự kiện lịch sử qua hàng triệu năm . Thậm chí bạn muốn đi tới tương lai để nhìn thấy nền văn minh của chúng ta phát triển đến mức độ nào; hoặc đơn giản chỉ để biết đâu là điểm kết thúc của loài người. 



Thời gian là một điều kì diệu mà con người có thể cảm nhận được từ vũ trụ, nhưng chúng ta chỉ có thể đứng nhìn nó trôi như một dòng sông và chấp nhận tất cả những gì nó đem lại. Đã khi nào bạn tin một ngày  chúng ta có thể kiểm soát được nó, tự do di chuyển trong không gian bốn chiều, chạy đến tương lai hay trở về quá khứ.

 Thực tế, đây là một đề tài hấp dẫn khởi nguồn cho rất nhiều bộ phim khoa học viễn tưởng đình đám, gieo ước mơ cho biết bao người muốn một ngày có thể kiểm soát được cỗ máy thời gian. Trong  quá trình thực hiện giấc mơ này họ gặp phải một bài toán rất nổi tiếng, kinh điển trong lĩnh vực du hành thời gian.

Đó là “ Nghịch lý ông nội  ”. Theo nghịch lý này “Có một người đàn ông du hành thời gian về quá khứ và giết ông nội mình trước khi ông mình cưới bà nội. Kết quả là cha của anh ta sẽ không được sinh ra, điều đó dẫn tới người đàn ông đó sẽ không bao giờ được ra đời thì sao anh có thể du hành về quá khứ. Nhưng nếu anh không về quá khứ để giết ông nội mình thì ông nội anh phải còn sống và điều đó nghĩa là anh vẫn được ra đời và có thể vượt thời gian để giết ông nội mình.

Từ đây nó lại dẫn tới một giả thuyết mới, khiến chúng ta không khỏi ngỡ ngàng. Vậy thế giới mà bạn đang sống và chính bạn có thể không phải là duy nhất? Có nghĩa là mỗi việc mà bạn gặp phải hôm nay, như bị điểm kém , đi hẹn hò với người yêu, lấy vợ/chồng... có thể đã xảy ra hàng triệu lần trước đó rồi và sẽ còn tiếp tục xảy ra hàng triệu lần nữa. Cho đến cái ngày mà bạn chết có thể đã được ấn định, và ở một vũ trụ song song nào đó, ngay lúc này đây có thể bạn mới chào đời, và tại một vũ trụ song song khác, bạn đang trút hơi thở cuối cùng.
 Mình đoán chắc là nhiều bạn đọc tới đây sẽ không hiểu được. Nếu bạn muốn một lời giải thích rõ ràng hơn hãy comment bên để ad chia sẻ thêm về điều này.

Tuesday, March 25, 2014

ĐỪNG SỐNG NHƯ MỘT CON RỐI

“H. dậy sớm ăn sáng đi học mau con?” – “Hic, mới 5 giờ sáng thôi bố à. Cho con ngủ thêm 1 lát nữa đi.”

“Bố đã bảo rồi mà, biết sáng đi học thì tối qua đừng có xem phim muộn như vậy chứ!”


Người xưa nói “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”, nhưng liệu đây có phải là sự giống nhau của không ít em bé Việt Nam mà từ nhỏ đã được bao bọc bởi bố mẹ? Cuộc sống của bạn phụ thuộc vào sự lựa chọn của người khác, từ việc bạn phải ăn gì vào bữa sáng cho đến câu chuyện trọng đại như “bố mẹ đã làm mối cho con rồi!” :P Đừng lảng tránh nó, điều tôi nói ở đây là sự thật và nó cũng xuất phát từ chính cuộc sống của tác giả. Tôi hoàn toàn không phủ nhận sạch trơn công lao của gia đình, sự nuôi dưỡng, dìu dắt của bố mẹ đối với sự trưởng thành một con người. Ở đây, tôi chỉ muốn nhấn mạnh thêm đến sự tự chủ, làm chủ cũng như trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc đời của chính mình.

Thử tưởng tượng xem, hàng năm có bao nhiêu sinh viên chọn trường hay thi đại học theo sự quyết định của bố mẹ, ở Việt Nam nói riêng và trên thế giới nói chung? Sự chán nản trên giảng đường đại học xuất phát từ một trái tim thiếu ngọn lửa đam mê, bởi đơn giản thôi bạn học cho bố mẹ chứ đâu phải cho mình. Bạn muốn trở thành một nữ nhà báo năng động, thông minh;  nhưng mà…”con ơi, nghề báo vất vả lắm, phải đi đây đi đó nhiều, cuộc sống bấp bênh; hay con đi học sư phạm rồi sau này ra trường bố xin cho một công việc ổn định”. Mỗi ngày một ít, suy nghĩ của bố mẹ đè nặng lên suy nghĩ của bạn, bạn quyết định “vứt bỏ đam mê” của mình để SỐNG CHO BỐ MẸ, chấp nhận buông xuôi, để mỗi ngày trôi đi trong nhạt nhòa và vô vị.
Tôi hỏi – “Bạn thích điều gì nhất?”. Đừng trả lời giống như một cái máy, “xem phim, nghe nhạc, shopping…” chỉ là công cụ để giải trí, xả stress chứ không phải là đam mê mà bạn sẽ dành cả cuộc đời mình để theo đuổi. Hãy dành cả trái tim và khối óc của mình để tìm kiếm nó và đừng bao giờ bỏ cuộc. cái giá của việc theo đuổi đam mê khá đắt, có thể bạn sẽ mất rất nhiều công sức, đôi khi cảm thấy mệt mỏi, khó khăn nhưng nếu kiên trì thì bạn sẽ có được tất cả, điều đó hoàn toàn xứng đáng.

Hơn nữa, cũng chỉ có chính bạn mới hiểu được bạn đang nghĩ gì và muốn gì. Bố mẹ hay gia đình mà tôi đưa ra ở đây cũng là một trong những ví dụ điển hình mà con người, nhất là giới trẻ đã, đang và sẽ gặp phải trên hành trình tìm kiếm đam mê và cuộc sống mà họ theo đuổi. Cách đơn giản nhất để không bị lệ thuộc tức là TỰ DO TRONG SUY NGHĨ. Điều đó nghĩa là sao? Bạn đã từng nghe đến hội chứng Stockholm của những nạn nhân bắt cóc lâu ngày phải đấu tranh với những suy nghĩ trái ngược về việc có nên trốn thoát khỏi tay những kẻ họ vừa căm ghét, vừa có những tình cảm quý mến qua quá trình tiếp xúc lâu ngày hay không? Điều đó có nghĩa là bạn hoàn toàn có thể làm thay đổi suy nghĩ của những người xung quanh theo ý muốn của mình, nhưng trước hết phải thay đổi chính mình đã!

Hãy nhìn vào gương và nói “tao yêu mày lắm”. Nghe có vẻ điên rồ nhỉ? Nhưng đừng nghĩ nó là đùa bởi chỉ khi bạn yêu bản thân mình, bạn mới chịu suy nghĩ để tìm kiếm đam mê và hướng đến con người, cuộc sống mà chính bạn mơ ước.


Bạn là MỘT, là RIÊNG, là DUY NHẤT. Và “thời gian của bạn là giới hạn, vì thế đừng mất công để sống cuộc đời của một kẻ khác!”

CON CHIM VÀ NHỮNG VIÊN KẸO

Thiên đường - chốn thần tiên mà loài người hằng mơ ước, bởi nó mang đến giá trị của sự vĩnh hằng và xúc cảm của hạnh phúc tột đỉnh. Địa ngục – thế giới của cái chết, nỗi sợ hãi, bất lực, đấu tranh và nó trái ngược với thiên đường. 

Dựa trên nền tảng Facebook, DEAD JUMPER - CON CHIM VÀ NHỮNG VIÊN KẸO được ra đời. Trò chơi mang lại cho game thủ những cao trào cảm xúc vô cùng mạnh mẽ, từ trạng thái lâng lâng “chín tầng mây” cho đến khi bất lực vì rơi tuột khỏi sức hấp dẫn của các viên kẹo. Thiên đàng và địa ngục ở đây chính là cảm xúc trong game của chính bạn.

Các mức xếp hạng được chọn lọc kỹ càng, gồm có: Beginner, Normal, Good, Talented, Excellent, Superman. Thật không còn gì thú vị hơn khi nghe tiếng “yo yo” của chú chim leo lên từng nấc thang viên kẹo đầy ma lực, đẹp nhưng khó nắm bắt.


CỨ THỬ XEM, MẤT GÌ ĐÂU! 






Đây cũng là lần ra mắt game đầu tiên, HAPPY CRAZY rất mong nhận được những góp ý hữu ích và có giá trị từ mọi người! Cảm ơn!





Sunday, March 23, 2014

Mẹ ơi con biết yêu rồi


Mẹ ơi con biết yêu rồi 



Em bé ngây ngô hỏi: “Yêu là gì hả mẹ?” – Trên đôi môi mẹ lấp lánh một nụ cười, mẹ bảo “Tình yêu rộng lớn lắm con à, hạt giống tình yêu được ươm mầm từ những em bé cho đến khi con khôn lớn trưởng thành và ngay cả khi con nói lời tạm biệt cuộc sống. Con yêu, lớn lên con sẽ thấu hiểu được tình yêu nó mạnh mẽ đế nhường nào, cũng giống như tình yêu bố mẹ dành cho con vậy!”

Khi trái tim nhỏ bé của bạn thổn thức vì ánh mắt hay nụ cười của một ai đó. Tình yêu trọng bạn ấy chính là NỖI NHỚ. Giống như quy luật của sự tiến hóa, đến tuổi trưởng thành ai cũng mong ngóng, tìm kiếm cho mình “một nửa thế giới” trong hơn 7 tỷ người trên hành tinh rộng lớn này. “Tại sao người ta yêu nhau?” Vì duyên, nợ hay vì họ đã biết yêu rồi?

Nhiều người dành phần lớn thời gian của mình cho công việc, miệt mài với những đam mê và dự định. Liệu đó có phải là tình yêu? Steve, Bill Gate,…có phải là minh chứng tuyệt vời nhất “đam mê cùng với nỗ lực bền bỉ là chìa khóa của mọi thành công” hay sao? Trái tim bạn đang sống với đam mê? Hay vẫn đang khắc khoải tìm kiếm nó? Hãy yêu để đến với đam mê của chính mình!

Mỗi sớm mai thức giấc, trong làn mưa xuân còn nặng hạt, bầu trời đang khoác trên mình chiếc áo nâu đầy u ám. Nhưng ẩn sâu bên trong bạn là lòng nhiệt thành phơi phới du dương thành bản nhạc không lời. vẻ đẹp, sự kỳ diệu đầy sức bí ẩn của thiên nhiên như chạm vào lòng người một tình yêu nhỏ bé mà bền bỉ. “Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ - Người khôn người đến chốn lao xao” Có lẽ nào từ thời xa xưa, ông cha ta cũng đã phải lòng với thiên nhiên. Bản chất con người xuất phát từ tự nhiên, vì thế hãy thả hồn mình trở về với miền đất mẹ, để ta biết yêu hơn.


Điều kỳ diệu xuất phát từ chính con tim và suy nghĩ của bạn. Dù bạn có cảm thấy chán đời, mệt mỏi hay tràn đầy cảm xúc yêu thương, hạnh phúc đi chăng nữa, CUỘC SỐNG VẪN VẬY và trái đất vẫn quay quanh mặt trời. Hãy lựa chọn cách sống, thái độ cho chính mình ngay từ bây giờ! I LOVE MY LIFE  <3

Wednesday, March 12, 2014

SỨC MẠNH CỦA LỜI NÓI DỐI

Mẹ hỏi "Con đi đâu mà về muộn thế?" Cô bé trả lời "Con đi học thêm ạ". Nhưng bạn thử đoán xem, em ý vừa vội nói lời tạm biệt người yêu ngoài cổng. ^.^
Bạn từng nói dối bao giờ chưa, nói dối người khác và thậm chí nói dối chính bản thân mình? Thú thật là tôi đã từng. 



the truth


Trong guồng quay của xã hội hiện đại, con người mải mê với đống công việc, các mối quan hệ và biến những lời nói dối trở thành một công cụ hữa hiệu đến đáng sợ. Những lời nói dối được "NHẢ" ra ở bất cứ đâu, với bất cứ ai và trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đôi khi bạn đau đớn tự hỏi “Mình là ai?”. Những lời nói dối đã biến hóa con người, khiến Bạn không còn là bạn, Sự giả tạo ngay với chính bản thân mình.
Điều gì khiến người ta sợ nói thật đến vậy? Vì lo lắng sẽ bị làm phiền? Mất chút thời gian để giúp đỡ người khác? Hay đơn giản chỉ để cho qua chuyện…
Nói dối nhiều sẽ trở thành thói quen, là con quỷ “Nuốt” lấy nhân cách và tâm hồn bạn.
Không ai trách cứ những lời NÓI THẬT dù đó là chuyện vui hay buồn vì khi đó BẠN LÀ CHÍNH BẠN, đồng thời là Bản lĩnh và thái độ có trách nhiệm của bạn với chính bản thân mình và những người xung quanh! 


Thursday, March 6, 2014

BỆNH LẦN LỮA





“Mày làm bài tiểu luận chưa?” – “Tao chưa, lo gì. Tối làm sáng mai nộp cũng được, giờ xem phim đã.”


 Bạn có thấy mình trong đó không? Tôi thì có. Một đứa sinh viên năm hai, thú thật tôi chưa bao giờ hoàn thành bài tập sớm hơn một ngày so với hạn nộp của thầy cô cả. Có chăng là sớm hơn nửa ngày, còn lại thì lần nào cũng hấp tấp, gõ máy tính như “điên”, rồi vắt chân lên cổ mà chạy ra quán in bài cho kịp giờ nộp.
Kết cục  sau mỗi bài tập tôi cũng chẳng học được gì cả. Kiến thức trôi tuột vào những bộ phim nhiều tập, hàng giờ liền lang thang trên mạng hay tán gẫu với bạn bè… 2 năm, 3 năm rồi 4 năm sau ra trường, một viễn cảnh chung không chỉ của tôi mà sẽ rất nhiều sinh viên Việt Nam nhận được,có gì khác ngoài tấm bằng và những lỗ hổng về kiến thức cũng như trải nghiệm thực tế.

 Không phải cho đến giờ tôi mới nhận ra sự thật đau đớn này, mà cái chính là sức ì trong mỗi con người chúng ta quá lớn. Ta đổ lỗi cho hoàn cảnh nhưng lại quên rằng trách nhiệm đầu tiên thuộc về chính bản thân mình. Những lời hô hào như “tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại” dường như không đủ sức làm lay chuyển suy nghĩ  và hành động của một con người. Những ước mơ, hay đam mê đẹp đẽ cũng không cánh mà bay dần theo năm tháng để rồi đến lúc muốn hối hận cũng đã quá muộn.
  
 Thời gian cũng không bao giờ ngược dòng cho bạn bù đắp quá khứ. Tôi viết những dòng này không phải để lên lớp hay dạy đời một ai cả, nó xuất phát từ sự  nuối tiếc trong nhận thức của chính bản thân tôi. “ Nhiều người đã chết khi mới 25 tuổi nhưng chỉ được chôn cho đến khi được 75 tuổi”.
Hãy thay đổi khi chưa quá muộn bạn à!